Bàn tay anh đã nắm chặt lấy tay em đi qua những kỷ niệm của chúng mình và cũng chính nó đã bỏ em lại với những ngổn ngang mệt mỏi, quá khứ đó khiến em ngạt thở. Đã có lúc em cố chấp nghĩ rằng mình vẫn sẽ mãi nắm chặt nó không buông bỏ. Cuộc tình chúng mình bắt đầu từ những cơn mưa. Vậy thì hãy để chính cơn mưa đó cuốn trôi hết những u sầu trong em, trả lại cho em bầu trời trong lành và ở đó…không có anh.
Em mệt mỏi rồi, đã đến lúc em buông tay, anh nhé!
Nhiều người hỏi em rằng, là em có thấy tiếc cho quãng thời gian ở cùng anh không. Cả thanh xuân của em gói gẹm lại trong cái tên của anh, nếu nói em không hối tiếc thì đó là nói dối, những gì tốt đẹp nhất của tuổi trẻ là đã dành hết cho anh, nhưng anh của tuổi trẻ đầy sức sống đó cũng đã là của em. Người ta nói những thứ đẹp đẽ quý giá nhất chỉ nên hưởng thụ một lần là quá đủ, vậy nên em đã mãn nguyện rồi, vậy thì…em hối tiếc cũng có ích gì anh nhỉ.
Thời gian có thể xóa nhòa mọi vết thương nhưng nó cũng khiến cho con người thay đổi một cách đáng sợ. Cái ngày em nhìn thấy anh trao những cử chỉ ấm áp cho một người con gái khác không phải là em. Em chợt nhận ra rằng những lời hứa hẹn của anh đã bị những cơn gió kia thổi đi mất. Em đã đánh đổi niềm tin của em dành cho anh, nhưng đổi lại em nhận được hai chữ “phản bội” từ anh, nó như con dao găm thẳng vào trái tim em khiến nó bật máu. Em chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào, em cũng chẳng thể đứng vững để tiếp tục nhìn hai người nữa, trước mặt em là một khoảng đen vô tận, vùng vẫy thế nào cũng không thể thóat ra được.
Từ ngày anh đi, lúc bình minh ló rạng em vẫn là em, vẫn là cô gái mạnh mẽ hay cười, bởi em chẳng thể để mọi người biết em đau, em chôn vùi cảm xúc của bản thân để tránh sự xoi mói của người đời, em sợ, sợ lắm ánh mắt thương hại của người khác. Chỉ khi màn đêm buông xuống em mới trở về với em của chính em, chỉ biết làm bạn với nước mắt, với những vết thương mãi không lành, với nỗi cô đơn đến cùng cực.
Em chẳng cần lời hứa của anh nữa
Bởi lời hứa nào cũng sẽ bị gió cuốn đi mất
Chẳng cần nụ cười anh hướng về em nữa
Nụ cười đó đã thuộc về ai kia
Em chẳng cần gì…
Em buồn đủ rồi, em khóc đủ rồi, em chẳng thể đợi chờ anh quay về nữa. Em mệt mỏi để níu giữ những kỷ niệm giữa chúng ta. Anh đã muốn buông thì hà cớ gì em phải cố gắng níu giữ. Đã đến lúc em thả những giọt nước mắt của em trở về với nắng, để nắng hong khô những ủ dột trong em.
Và một ngày nào đó, nụ cười của em lại rạng rỡ hơn cả ánh dương, sẽ có một bàn tay khác nắm lấy tay em.
Nhất định, em sẽ hạnh phúc…hơn anh!
Nguồn tin: https://www.yeuxa.com
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Công ty Công Ty GỌI TAXI NHANH SÀI GÒN-TPHCM được thành lập ngày 22 tháng 04 năm 2022, với tên gọi ban đầu là TẬP ĐOÀN GRAB BÌNH DƯƠNG, chuyên vận tải, vận chuyển người và hàng hóa từ Nam ra Bắc, đặc...
Xem chi tiết